Khởi hành từ 5h30 đoàn 11 người kể cả 2 tài xế mãi 10h30 mới đến Bù Gia Mập. Chỉ vài người trong đoàn 3 năm trước đã đến đây, còn hầu hết là lần đầu đến thăm bệnh viện. Thật ngạc nhiên, ở nơi xa xôi thế này, lại có một bệnh viện rộng đẹp như vậy!
Bệnh viện Nhân Ái được thành lập 31/10/2006. Trên diện tích 163 hecta, trong đó có 40 hecta xây dựng cơ sở hạ tầng, còn lại là đồi dốc trồng cây công nghiệp. Đây là bệnh viện chuyên khoa HIV/AIDS hạng II đầu tiên của thành phố cũng như cả nước điều trị, chăm sóc hoàn toàn miễn phí cho bệnh nhân HIV/AIDS giai đoạn cuối, và các bệnh nhiễm trùng cơ hội khác. Đồng thời khám và chữa bệnh cho bệnh nhân của TPHCM và Bình Phước.
Xe chạy vào khu vực bệnh viện, nhìn toàn cảnh giống như một khu…nghỉ dưỡng! Đường lên xuống quanh co, bên trái là rừng cây và hồ nước xa xa, bên phải là bệnh viện, chia thành từng khu, từng dãy nhà lấp ló sau những luống hoa, hàng cây xanh mướt.
Cả đoàn được kiểm tra và khai báo y tế cẩn thận. May mắn tình hình dịch bệnh vừa tạm ổn, nghe Soeur Maria Trần Thị Điều nói, mới tuần rồi một đoàn khách đến thăm không được vào, đành gửi lại quà tại cổng! Soeur Điều cũng là người sắp xếp và hướng dẫn cả đoàn vào thăm bệnh viện.
Hiện tại bệnh viện có 17 phòng / khoa. Trong đó có 6 khoa trực tiếp chăm sóc và điều trị bệnh nhân.
Trước khi vào thăm mỗi khoa, Soeur Điều giới thiệu cả đoàn với trưởng khoa để biết qua về tình hình của khoa đó. Dịp tết năm nay Cha Giám Đốc Caritas TGP Sài Gòn trao tặng 600 phần quà cho bệnh nhân bệnh viện Nhân Ái. Mỗi phần gồm có 1 bánh chưng, 1 hộp cà phê, 1 phong bì lì xì 50.000 đồng. Tại mỗi khoa quà được xếp lên xe kéo, đưa đến cửa phòng cho Cha và các thành viên trao tận tay từng bệnh nhân.
Phát quà xong một khoa, xe chở quà và xe đưa đoàn lại chạy vòng qua một khu khác. Mỗi khoa tách biệt ở một khuôn viên khác nhau, có cổng vào, có trang trí tiểu cảnh, những dàn phong lan, đường đi lát đá dưới hàng cây… Thật bất ngờ…mọi người đều trầm trồ “đẹp quá!”.
Thấy xe của đoàn vào cổng, các bệnh nhân tụ tập ở trước cửa phòng nhìn ra hớn hở. Cả năm rồi nay mới thấy một đoàn đông đảo vào thăm. Thời gian Covid, ngay cả người nhà cũng chỉ được gửi quà tại cổng!
Trong lúc xếp quà tại khu Nội 1, dù được thông báo “ngồi yên ở phòng mình để nhận quà”, một bệnh nhân cũng đã lẻn ra gặp ngay cha Giám Đốc, bắt tay tự giới thiệu: ” Con là Isave Thảo, xin tặng cha một bản tân nhạc …”. Vừa dứt, Cô Thảo tiện thể hát thêm một bài vọng cổ….
Ai nấy tiêu tan mệt mỏi đường xa.
Không khí xuân rộn ràng cười vui tràn ngập khắp các phòng. Tuy nhiên cũng có phòng…hoàn toàn im lặng, đón đoàn là những ánh mắt xa xôi! Vừa nhận bánh chưng có bệnh nhân đã bóc ăn tung tóe! Được biết đây là phòng chăm sóc cho các bệnh nhân nặng, chơi hàng đá, bị tổn thương tâm thần nghiêm trọng.
Cảm động nhất tại khu C, khoa thứ 6 đoàn thăm cuối cùng. Anh Sỹ ngồi ôm đàn hát cám ơn cả đoàn ở hành lang. “… Con biết Xuân này mẹ chờ tin con…”. Tiếng ca của anh Sỹ trầm ấm, vừa hát, anh vừa trìu mến nhìn cha Giám Đốc như nhờ cha nhắn nhủ yêu thương cho mẹ già quê xa. Cha Giám Đốc đáp lại bằng một câu vọng cổ, Cha sẽ nói với mẹ con …”Xuân này con không vê…”
Ghi nhớ buổi tiếp xúc bệnh nhân cảm động ở bệnh viện, mỗi thành viên trong đoàn cũng sẽ không quên hình ảnh hy sinh lặng lẽ của các Soeur ở Cộng Đoàn Mai Linh, ngay cạnh khuôn viên bệnh viện Nhân Ái.
Hiện có 8 Soeur ở Cộng Đoàn Mai Linh: Soeur Maria Trần Điều (Trưởng đại diện) dòng MTG Gò Vấp; Soeur Maria Thanh Thúy, dòng MTG Nha Trang; Soeur Maria Bích Liên, dòng Đa Minh Gò Vấp; Soeur Anna Trần Nga, dòng Nữ Tử Bác Á; Bốn Soeur dòng Thừa Sai Đức Mẹ Trinh Vương: Teresa Vũ Hiên (Kha) Phó đại diện; Soeur Teresa Phạm Lương (Lâm); Soeur Maria Thanh Thúy (Phức); Soeur Maria Mỹ Hoàng.
Cám ơn Cộng Đoàn Mai Linh đã tiếp đón Đoàn Caritas TGP trong chuyến đến thăm bệnh viện lần này. Nhớ mãi bữa ăn trưa với hương vị gà luộc leo cây, món ổi Bình Phước đậm đà, và yaourt Lam Sờ (Soeur làm).
Xe thả dốc rời khu bệnh viện Nhân Ái. Tạm biệt các Soeur, những thiên thần chọn núi rừng Bù Gia Mập để làm chứng nhân. Tạm biệt các y bác sĩ chấp nhận xa gia đình lên đây chữa trị bệnh nhân. Và tạm biệt các bệnh nhân đang tạm trú ở trạm cuối chuyến xe cuộc đời.
Dãy nhà xa dần sau những hàng cây, hồ nước…khung cảnh an bình, trái ngược với những trận chiến dữ dội của các bệnh nhân HIV/AIDS đang phải vật vã từng giây từng phút cuối đời nơi đó.